Chương 189

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

13.220 chữ

08-12-2022

Ngoại truyện 4

4. Mượn cơ hội doạ dẫm (1)

Khuôn mặt tuấn tú bất thình lình ghé sát vào khiến Huân Y mở to hai mắt, hai má bỗng đỏ lên. Cô hơi lui người về phía sau, mất tự nhiên nói, "Không có gì...Anh, anh chỉ quấn mỗi một cái khăn tắm đứng trước mặt tôi để làm gì hả?"

Cô không muốn ‘phát huy’ bản tính sắc nữ, nhưng nhìn cơ thể người đàn ông này quá sức hấp dẫn.

Phí Dạ bất đắc dĩ liếc cô, "Tôi chỉ muốn ra đây hỏi cô, vì sao trong phòng tắm không có nước lạnh?"

Huân Y ngu ngơ hỏi, "Anh cần nước lạnh để làm gì?"

"Đương nhiên là để tắm nước lạnh rồi!" Phí Dạ dùng ánh mắt như gặp phải người ngoài hành tinh để nhìn Huân Y.

Huân Y kinh ngạc, chỉ chỉ lên trên, "Ở đây tôi đã đặt hệ thống nước nóng 24 giờ."

"Tôi biết, nhưng mà tôi có thói quen tắm nước lạnh." Phí Dạ lại cường điệu nói.

Á?...

Huân Y nhìn hắn một cách quái dị, "Xin anh đấy, tôi không bao giờ tắm nước lạnh, bởi vì tôi sợ lạnh, cho nên lắp thiết bị cung cấp nước nóng 24 giờ, không có nước lạnh đâu."

Sắc mặt Phí Dạ trở nên cực kỳ khó coi...

"Như vậy trời nóng, không phải cô cũng tắm nước ấm đấy chứ?"

"Đương nhiên. Cơ thể của tôi đã quen rồi, đột nhiên dùng nước lạnh sẽ sinh bệnh." Huân Y nói vô cùng nghiêm túc.

Phí Dạ nhắm mắt một cái, lúc mở ra thì ánh mắt mang theo vẻ bình tĩnh mọi khi...

"Lấy nước lạnh cho tôi, tôi chỉ tắm nước lạnh." Như là một câu mệnh lệnh vậy.

Huân Y vừa nghe thấy thế, không nói gì cả, chỉ chìa tay về hướng hắn...

Phí Dạ không hiểu, nghi hoặc nhìn cô.

"Cần nước lạnh thì phải thêm tiền." Huân Y như thể đang hảo tâm giải thích.

Phí Dạ cau mày, "Thêm tiền?"

"Đúng vậy." Huân Y cười híp mắt, "Chỗ này của tôi có thể cung cấp nước ấm 24 giờ, chỉ mỗi tội là không có nước lạnh. Nếu anh muốn dùng nước lạnh, phải thêm tiền mới được."

"Thêm bao nhiêu?" Phí Dạ chẳng còn quan tâm nhiều. Thời tiết chết tiệt này đương nhiên là phải tắm nước lạnh rồi.

Huân Y giơ một ngón tay ra với hắn, chậm rì rì nói: "Mỗi ngày thêm 100 Euro nhá. Hiện tại nguồn nước toàn cầu khan hiếm, nước ấm tôi đã miễn phí cho anh rồi, nước lạnh không thể miễn phí được nữa..."

"Không thành vấn đề, lập tức bơm nước lạnh cho tôi." Phí Dạ không đợi cô nói xong liền chặn ngang, xoay người đi lên tầng.

Huân Y nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, tầm mắt lại hạ xuống dưới, cuối cùng không thể nhịn được mà bật cười. Lúc này cô có thể nhìn rõ cái khăn tắm bên hông hắn có bao nhiêu buồn cười. Đó là khăn tắm của cô, bên trên có nhân vật hoạt hình, vây quanh hông của một người đàn ông trông thật là kỳ quái.

Có điều...Cô sướng rơn lên, vẻ mặt cười đến xấu xa. Mỗi ngày cô có 600 Euro, giàu to rồi, giàu to rồi...

__________________

Mâu thuẫn, vĩnh viễn không thể dung hòa được. Nhất là giữa nam và nữ sống chung, chắc chắn sẽ phát sinh mâu thuẫn.

Sau khi Phí Dạ đồng ý thêm 100 Euro mỗi ngày, rốt cục hắn cũng được tắm bằng nước lạnh. Tuy rằng hắn biết thừa là cô nhóc Huân Y kia nhân cơ hội lừa đảo, nhưng được tắm rửa dễ chịu còn sướng hơn phải tắm bằng nước ấm trăm lần.

Từ phòng bếp truyền đến mùi thức ăn nồng đượm, lại có thêm hương dầu ôliu. Ở đây là Provence, chẳng những sản xuất nhiều tinh dầu, rượu vang, mà còn sản xuất được dầu ôliu cực kỳ giá trị. Những sản phẩm từ ôliu khác của Lôi thị đều được chuyển từ Provence tới.

Phí Dạ đến phòng bếp, dựa người vào cửa nhìn Huân Y đang nấu ăn trong đó. Tầm mắt hắn đảo qua bàn ăn, rất khá, sắc vị đều hoàn hảo! Không ngờ cô còn trẻ tuổi vậy mà đã giỏi nấu nướng.

Hẳn là cảm nhận được hơi thở nam tính trong không khí, Huân Y ngoảnh đầu lại thì thấy Phí Dạ đang đứng dựa vào cửa. Hắn ăn mặc vô cùng chỉnh tề, quần âu, áo sơmi xắn tay. Nhìn hắn vẫn mang vẻ cương nghị, phi phàm, có điều...

Bưng đĩa thức ăn cuối cùng lên, Huân Y không kìm được liền huýt sáo một cái...

"Phí Dạ, buổi tối đi ngủ, không phải anh cũng mặc thế này đấy chứ?" Tuy rằng nhìn hắn rất tuấn tú, nhưng tối rồi mà còn ăn mặc đứng đắn như vậy, liệu có phải là buồn cười quá không?

"Bây giờ còn chưa đến giờ đi ngủ." Phí Dạ thản nhiên nói.

Huân Y lắc lắc đầu, "Ngay cả quần áo thoải mái một chút anh cũng không có sao?"

Phí Dạ nhíu mày lại, "Cơ bản là tôi không có cơ hội mặc quần áo kiểu thoải mái đó."

Huân Y đã rõ ràng. Đàn ông có thân phận như hắn, cả ngày đều phải giao tiếp với những người lạnh lùng, mà vốn là bàn chuyện nghiêm túc, đột nhiên mặc trang phục thoải mái đúng là có chút là lạ.

"Còn quần áo ở nhà? Đừng nói ngay cả quần áo ở nhà anh cũng không có đấy nhé!"

"Không có." Phí Dạ trả lời rất tự nhiên.

Suýt chút nữa Huân Y bị sặc nước miếng, cô hắng hắng giọng rồi thì thầm, "Anh đúng là quái nhân trong các loại quái nhân..."

"Cái gì?" Phí Dạ không nghe rõ, liền hỏi.

"À, không, không có gì..."

"Huân Y, cô phải giúp tôi một việc nữa." Phí Dạ đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống, nhìn cô.

"Anh nói đi."

"Tôi cần một bộ đồ dùng hằng ngày mới, ít ra tôi không dùng khăn tắm của con gái." Vẻ mặt Phí Dạ nghiêm túc hơn cả nghiêm túc. Ở đây không giống như trong khách sạn, nhu yếu phẩm đều phải tự mình chuẩn bị.

Huân Y nhíu mày, "Xin người, anh nghĩ là tôi thích người khác dùng khăn tắm của tôi à?" Cô ngồi xuống, lại chìa tay ra trước mặt Phí Dạ...

Phí Dạ sửng sốt, "Để làm gì?"

"Anh bảo tôi mua đồ dùng hằng ngày cho anh, đương nhiên phải đưa tiền cho tôi đã."

Phí Dạ nhìn vào cặp mắt long lanh của cô, khoanh hai tay trước ngực, sau đó mới đạm giọng hỏi, "Có một việc tôi thật khó hiểu, bỏ ra 600 Euro thuê nhà để làm cái gì. Vật dụng hàng ngày cô còn muốn tính tiền hả?"

"Phí Dạ à, anh mới chỉ nói là tiền thuê nhà, tiền mua đồ dùng không tính vào, nếu muốn dùng đồ mới, đương nhiên phải đưa thêm tiền."

Phí Dạ bất lực, đành đứng dậy lấy ví tiền, rút từ trong ra một tờ tiền giá trị lớn, "Đủ chưa?"

Huân Y cười híp mắt rồi nhận lấy, "Đủ rồi, đủ rồi, nhiều nữa lại thành thừa nha."

Phí Dạ không thèm để ý đến cô, chỉ âm thầm thở dài một hơi.

Huân Y cười thầm, rồi lại hắng giọng, "Phí Dạ, anh có biết đàn ông khi nào là mê người nhất không?"

Phí Dạ lắc đầu. Hắn việc gì phải để ý đến loại chuyện này.

"Chính là lúc cấp tiền cho phụ nữ."

Phí Dạ bất đắc dĩ đành phải giải thích, "Tiền này là để cô đi mua đồ dùng hằng ngày."

"OK,OK, đương nhiên là tôi biết rồi, chỉ là nói lái đi chút thôi. Anh đúng là gã đầu gỗ, một chút óc hài hước mà cũng không có." Huân Y nhún nhún vai, rồi ngồi xuống bàn ăn. Thấy Phí Dạ cũng có vẻ đang chuẩn bị ăn, cô đập tay hắn xuống...

"Anh làm gì đấy?"

Phí Dạ sửng sốt, "Dùng cơm mà, còn có thể làm gì nữa?"

Huân Y lập tức nói: "Ngài Phí Dạ, đây là bữa tối do tôi làm."

"Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, còn rất phong phú nữa." Phí Dạ thật thà nói, "Có điều, nếu thêm rượu vang nữa thì càng hoàn hảo hơn."

4. Mượn cơ hội doạ dẫm (2)

Huân Y nghe thế thì nụ cười có vẻ giảo hoạt, "Phí Dạ này, đây là bữa tối của tôi. Nếu anh muốn ăn tối thì có thể ra ngoài nhà hàng."

"Ra nhà hàng?" Phí Dạ chau mày lại, nhìn mấy đĩa thức ăn ngon lành trên bàn. Cô nhóc này rõ ràng là làm phần cơm cho hai người.

"Đúng vậy, nhà hàng đó, có điều cách chỗ này rất là xa." Huân Y khoa chân múa tay, "Cho nên á..." Cô cầm đĩa thức ăn giễu qua trước mặt Phí Dạ, mùi thơm lập tức xộc thẳng vào mũi.

Phí Dạ cũng thông minh, hỏi ngắn gọn, "Cô chuẩn bị đòi thêm bao nhiêu tiền?"

"Thông minh nha." Huân Y che miệng cười cười, "Lần này không ngốc chờ tôi chủ động nói ra khỏi miệng."

Phí Dạ liếc cô một cái, lắc đầu, "Cô đã nói chỗ kia chỉ là tiền thuê nhà, nhất định không có tiền cơm. Nói đi, còn muốn bao nhiêu tiền nữa cô mới phục vụ tôi một ngày cơm ba bữa?"

"Đâu có, đâu có, chỉ cần thêm 200 Euro thôi. Anh cũng biết mà, tôi như là thục nữ cứ mỗi ngày ra vào xó bếp nấu nướng cho anh, rất nhanh già..."

Còn chưa đợi cô nói xong, Phí Dạ đã xoay người rời khỏi phòng ăn...

Ánh mắt Huân Y căng thẳng hẳn, trong lòng có đôi chút hoảng loạn. Sao lại bỏ đi? Chẳng lẽ cô quá đáng sao?

"Chuyện kia...giá cả chúng ta có thể nói chuyện ổn thỏa mà." Cô lẽo đẽo theo sau hắn, nhỏ giọng nói.

Phí Dạ cũng không nói thêm, chỉ lấy ví từ trong người ra, rút từ ngăn giữa một tờ chi phiếu sau đó ký roẹt một cái, đưa cho Huân Y.

"Từng này tiền đủ chưa?" Ngữ khí của hắn vô cùng thản nhiên, không có chút tức giận hay không vui nào cả.

Huân Y nhận lấy chi phiếu của hắn, ánh mắt bỗng sáng lên...

"Chỗ tiền này là tất cả chi phí của tôi trong thời gian ở nhà cô, nếu còn dám đòi này đòi kia với tôi, tôi sẽ cho cô biết tay đấy, có nghe rõ không?" Bàn tay Phí Dạ giơ ra, không kiêng dè mà nâng cằm cô lên, ngón tay thô ráp chạm đến làn da mềm mịn của cô. Cảnh tượng này, có đôi chút mờ ám.

Huân Y nhìn vào đôi mắt hắn, chợt kinh hãi. Cô lập tức đẩy bàn tay hắn ra, hắng hắng giọng, "Anh thật đúng là, biến tôi thành kẻ ham tiền, người ta cũng chỉ là đang cần gấp mà thôi..."

Phí Dạ nhíu mày, "Cần gấp? Cô đúng thật đang thiếu tiền sao?"

Huân Y liếc hắn một cái, "Không phải đâu, tóm lại là có nói anh cũng không rõ được. Được rồi, được rồi, ăn cơm đi, đói chết mất."

Phí Dạ nhìn theo bóng lưng của cô, gương mặt có vẻ khó hiểu.

________________

Lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên Huân Y cùng với một người đàn ông ‘qua đêm’ dưới một mái nhà! Hơn nữa, người đàn ông này lại có bối cảnh xã hội đen, được tính là người đàn ông xa lạ.

Huân Y dựa vào đầu giường, nhìn đi nhìn lại tấm chi phiếu trong tay. Trên đó là nét bút cứng cáp, mạnh mẽ, từ đó có thể thấy được phần nào tính cách của người đàn ông này.

"Phí Dạ...Phí Dạ..." Cô nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, trong đầu lại hiện lên hình ảnh lúc hắn đang ăn cơm; Rất im lặng, cũng thực tao nhã, mỗi cử chỉ đều không vấy chút thô lỗ nào của xã hội đen, thậm chí cả cách hắn cầm khăn tay lau miệng cũng mang một vẻ trầm tĩnh khó tả khiến người ta phải mê muội.

Không thể không nói, cô rất chú ý đến hắn. Lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn, trong lòng đã nổi lên sự rung động khó tả. Kỳ thật...cô còn muốn chờ đợi ở Provence để nhìn thấy hắn.

Rón ra rón rén xuống giường, cô mở cánh cửa phòng ngủ ra. Chỉ còn cách một hành lang mà phía đối diện chính là phòng cho khách, cũng chính là phòng của Phí Dạ. Huân Y cắn cắn môi. Cửa phòng bên không đóng hẳn, từ bên trong hắt ra ánh đèn, hắn vẫn còn chưa ngủ...

Người đàn ông này đúng thật là quân tử, nếu đổi lại là gã khác, nhất định sẽ lợi dụng cơ hội để làm chuyện xằng bậy. Chẳng lẽ chính nhân quân tử còn không tốt sao? Chẳng lẽ còn hy vọng hắn sẽ làm gì đó sao? Suy nghĩ biến thái!

Miên man suy nghĩ, một lần nữa trở lại giường, rồi Huân Y rên lên một tiếng...Cô mất ngủ!

Phí Dạ luôn có thói quen dậy sớm. Khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, hắn cũng tỉnh ngủ luôn. Hắn có một ưu điểm lớn, đó là có thể thích ứng nhanh với hoàn cảnh sống, mà không bị ảnh hưởng, chi phối nhiều.

Sắc trời còn chưa sáng hẳn, chỉ có ánh nắng dịu cùng làn gió mát thổi qua cánh đồng oải hương. Nhìn đồng hồ, hắn đã ngủ nhiều hơn mọi khi, đúng là mùi hoa oải hương rất tốt cho giấc ngủ.

Tất cả đều thật tĩnh lặng, trên tầng, dưới tầng đều không có một âm thanh nào.

Đi qua phòng ngủ, tiếng bước chân của hắn hẳn là đã đánh thức con mèo nhỏ, trong phòng lập tức truyền đến tiếng kêu của nó. Ngay sau đó, nó ra khỏi phòng ngủ, cọ cọ lên chân Phí Dạ, còn phát ra tiếng kêu uể oải.

Phí Dạ hơi nuốt nước miếng. Có trời mới biết, từ nhỏ hắn đã ghét mấy loại động vật nhỏ xù lông này. Vất vả lắm mới tránh khỏi mấy cái dụi dụi của con mèo, hắn vừa nhấc chân...

Con mèo nhỏ nào đâu biết suy nghĩ của Phí Dạ, còn tưởng hắn đang đùa với nó nên vồ một cái!

Phí Dạ không đứng vững được, lập tức ngã nhào vào phòng ngủ. Con mèo càng khoái chí hơn, dụi lên người hắn tới tấp khiến hắn liên tục lùi về sau. Ngay sau đó, chân hắn đập vào chân giường, cả thân mình cao lớn nhào một cái, đổ thẳng xuống...

Trên giường, Huân Y ngủ cực kỳ ngon lành, từ đầu đến cuối không hề biết có một gã đàn ông đã vào trong.

Khi khuôn mặt gần sát mặt đối phương, Phí Dạ liền ra tay đúng lúc. Hai cánh tay rắn chắc của hắn chống xuống hai bên Huân Y, lúc này mới có thể tạo khoảng cách giữa thân mình hai người.

Nguy hiểm thật...

Phí Dạ không muốn làm cho mình bị ác cảm. Dù sao hắn cũng là đàn ông, cứ như vậy xông vào sẽ khiến người ta hiểu lầm.

Hắn muốn nhổm người dậy đi ra, nhưng đúng lúc này, Huân Y nằm dưới lại khẽ cựa mình, nhẹ nhàng ‘ưm’ một tiếng. Cô mềm mại như một chú mèo con, đôi mắt nhắm chặt, hẳn là ngủ rất say, còn cái đầu thì cứ dụi dụi, thật đáng yêu.

Phí Dạ quên luôn động tác đứng dậy, theo bản năng nhìn về người con gái bên dưới...Không sai, trong mắt hắn, cô chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa còn là một cô bé. Nếu hắn nhớ không nhầm, cô mới chỉ có mười tám tuổi. Lúc Mạch Khê rời khỏi tòa thành cũng từng ấy tuổi....

Ánh mắt hắn thoáng trầm xuống, hình ảnh Mạch Khê lại hiện lên trong đầu. Hắn lại nhìn Huân Y. Cô ngủ rất say, lúc này ngũ quan xinh xắn mới hoàn toàn được phô bày, hơi thở nhè nhẹ. Có điều, đây là lúc cô ngủ, còn khi tỉnh lại, chỉ có thể dùng từ ‘thông minh’, ‘lanh lợi’ để hình dung mà thôi.

Có điều...Giờ khắc này, nhìn Huân Y có một vẻ đẹp thực trầm tĩnh. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào gương mặt trẻ trung. Tuy rằng dung mạo của cô không phải loại nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng có những nét thu hút khó tả, như là một cô gái trong bức họa, khiến người ta nhìn thấy sẽ thoải mái, có thể quên hết mọi bi thương.

Phí Dạ nâng tay, không kìm lòng được mà áp lên má cô. Cảm giác mềm mại dưới đầu ngón tay khiến tim hắn bỗng có chút nhộn nhạo chưa từng thấy....

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!